Anh à! Thu về với em rồi, anh về với em đi!

Dưới ánh  đèn điện vàng đang đổ trên những con phố Hà Nội, cơn gió mùa thu khẽ mơn man trên mái tóc mỏng manh, thổi lên đôi vai gầy chút se lạnh đầu mùa và bao quanh em như muốn ôm trọn lấy.

Thu về rồi đấy anh biết không? Thu về mang cái tiết trời man mác buồn, se se lành lạnh khiến người ta dễ dàng rơi vào trạng thái cô đơn. Anh có nghe thấy không, tiếng thu chạm khẽ vào lòng em làm con tim thổn thức nhớ nhung? Có nghe thấy không tiếng nấc nghẹn ngào trên đôi môi khi em nghĩ về câu chuyện của hai ta? Hay có cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của em trong những mênh mang của hương thu quyện vào cơn gió nhỏ, có nghe thấy tiếng yêu thương khẽ gọi từ trái tim nóng bỏng của em không?
Phải chăng, mùa thu đang giấu anh trong hương ngọt ngào của hoa sữa, để anh mê mải chạy theo mà bỏ quên em ở cuối con đường? Bỏ em với cái thèm khát được nắm lấy bàn tay ấp áp của anh, được anh ôm trọn vào lòng và hôn lên trán em một nụ hôn thật khẽ, khẽ như chiếc lá đang rơi trên hè...
Hay phải chăng thu Hà Nội cuốn anh theo theo những vội vã của cuộc sống, khiến anh bận rộn với lo toan ngoài kia để rồi lãng quên em như một thói quen?
Và phải chăng trái tim anh cũng bị cơn gió mùa thu cuốn đi, mênh mông như bầu trời  trên cao kia khiến em không thể chạm đến?
Nhưng anh à, dù có cảm thấy cô đơn như thế nào, đứng dưới bầu trời ấy, vẫn là em, kiên trì với hy vọng một ngày nào đó, hương thu sẽ quyện vào trái tim của em,.. và của anh!

Nhận xét